Thursday, October 17, 2019

Dương cầm



Có một người nói rằng sẽ luôn ở bên cạnh chờ lắng nghe tiếng lòng của tôi, rằng bất cứ khi nào tôi cần đều sẽ tìm thấy. Người ấy tự ví mình như chiếc đàn dương cầm, để tha nhân trút nỗi lòng trĩu nặng, rồi rời đi khi đã nhẹ nhàng. Mà chiếc dương cầm này, trước sau đều lặng lẽ một chỗ, chỉ có người đi là mãi không quay lại. Dương cầm không bỏ người, còn người lại như không nhận ra, rằng dương cầm cũng có tâm sự. Khi nghe những lời ấy, tôi đã tâm nguyện, dù ở trong tình trạng nào, thì tôi sẽ luôn đáp lại chiếc dương cầm này, vì tôi đã xem mình ở vị trí một người đến ngồi đàn vào những giây phút trong lòng thực hỗn loạn để tìm cho mình một chút bình yên.
Là một người đa cảm, tôi cũng có câu chuyện khắc cốt ghi tâm của mình, một đoạn tình cảm mà mỗi khi nghĩ đến đều mang lại cảm giác đầy ấm áp, mà cũng bi thương, còn có hối tiếc vì đã bỏ lỡ. Câu chuyện dương cầm này không thuộc dạng như vậy, không mang ấn tượng sâu sắc về một bàn tay ủ ấm trong những ngày đông giá lạnh; cũng không mang hương vị ngọt ngào như kẹo đường thuở thanh xuân len lén chuyền tay nhau giữa buổi học ban trưa; lại càng không phải những giọt nước mắt đầy luyến tiếc không nỡ rời xa để đơn độc bước tiếp trên đường đời... Dương cầm này trong tâm tưởng của tôi là một nơi an tĩnh để soi rọi mình, để tôi bỏ một lớp lại một lớp e ngại cùng sợ sệt mà mạnh dạn thể hiện một tôi chân thực như chưa từng thể hiện. Giống như một người mang trên mình vết thương đầm đìa máu được chữa trị không phải bởi thuốc tiên hay phép thuật thần kì, mà bởi đôi tay nhẹ nhàng, và dược liệu giản dị, rồi chầm chậm bình phục, chậm đến nỗi ngay cả nỗi sợ hãi lại bị thương cũng dần dần tan biến. Cho đến cuối cùng chỉ còn nhìn thấy bản thân mình lành lặn đứng lên, sẵn sàng bước về phía trước, còn đoan chắc mình sẽ luôn vững vàng như vậy, hễ vẫn còn đôi bàn tay dịu dàng kia bên cạnh.
Khi đón nhận nhẹ nhàng, khi lưu lại cũng nhẹ nhàng. Tôi không xem người này và những kỉ niệm xây dựng cùng nhau là kinh tâm động phách hay dương quang rực rỡ. Chỉ là trong một ngày mưa gió triền miên liền có một mái hiên cho mình trú lại, bình thản nhâm nhi một tách trà nóng. Với tâm thế như vậy, tôi chưa từng nghĩ đến một lúc nào đó không còn nhìn thấy chiếc dương cầm bên cạnh mình nữa. Một cảm giác vững vàng như là tâm nguyện đền đáp tận tâm của tôi đối với người vậy.
Không sở hữu thì không mất đi. Tôi không ràng buộc một người trong thế giới của riêng mình. Tôi đặt mối duyên này trang trọng trên chiếc bệ tri kỉ được trang hoàng trong tâm tưởng để ngày ngày thành kính đối đãi nâng niu theo cách đơn thuần nhất mà mình có thể. Tưởng như bao nhiêu sóng gió đi qua, bao nhiêu khoảng thời gian nối bước, đây vẫn là nơi thiêng liêng trong lòng mình, và trong lòng người cũng vậy.
Suy nghĩ này là một dạng suy bụng ta ra bụng người mà tôi lại không mảy may xao động. Cho nên đến lúc chợt phát hiện bệ thờ linh thiêng này đã sụp đổ tan tành, tôi không thể gượng nổi. Một ngày nọ khi quay lại, chiếc dương cầm từng bảo không bao giờ bỏ đi ấy đã rời xa tự bao giờ. Đó là lúc tôi bắt đầu đặt nghi vấn cho sự chắc chắn mà mình vẫn luôn tâm niệm. Hóa ra mọi niềm tin chỉ được xây dựng trên một chiếc bè mỏng manh đang ngày một rã rời, mà tôi ở trên cao lại chưa từng nhìn đến một lần. Bao nhiêu tin tưởng thay bằng bấy nhiêu hoang mang, tôi bước hẫng một nhịp, lại rơi xuống vùng nước tối lạnh căm của cô độc và tự ti. Đôi mắt từ vùng chan hòa ánh sáng rơi vào tăm tối không thể nhìn được, như bị xóa mất một giác quan, mang đến cảm giác thống khổ và tuyệt vọng. Cho đến khi đã thích nghi, tôi không còn thảng thốt, không còn tự dối mình rằng đây không là thật, mà từ từ tiếp nhận, có điều xót xa dâng lên ngày càng nhiều, nhấn tôi ngập chìm không dậy được nữa. Mối tình cảm bình bình yên yên này chưa từng khiến tôi lo lắng, nay lại làm nước mắt rơi lại cứ muốn rơi, không thể ngừng được.
Tôi không cố chất vấn hay lôi kéo để giành lại bên cạnh mình một chiếc dương cầm. Dù có làm thế thật, thì tôi cũng không còn đàn được những khúc nhạc du dương làm ấm lòng như trước. Không ai giữ bên mình những mảnh niềm vui dư thừa từ cuộc sống khác, lại càng không tự hào sở hữu hạnh phúc không thuộc về mình. Nên về sau, tôi nhìn nhận tâm hồn  mình loạng choạng bước trên con đường vắng như chưa từng có một đôi tay nâng đỡ cạnh bên. Chỉ là khi đã quen với một điều gì đó đến nỗi xem đó là đương nhiên, giống như không khí ta hít thở mỗi ngày, thì khi mất đi lại cảm thấy kiệt quệ vì cạn mất dưỡng khí, cõi lòng u uất đến rã rời.
Tôi luôn mong người hạnh phúc vì lòng biết ơn khi nghĩ đến những gì người đã làm cho tôi. Tôi lại luôn tiếc nuối vì người không đặt tôi ở vị trí trong lòng giống như tôi đối với người. Rốt cuộc, lại nhận ra có một mối cảm tình trong đời cho dù không khắc cốt ghi tâm, nhưng cũng đủ bình yên và đẹp đẽ để cho mình hoài tiếc nhớ; cho mình luôn muốn quay lại một lần đắm chìm trong những tháng ngày đầy nắng ấm và hương thơm cỏ cây; cho mình trong mỗi bước nhọc nhằn tiến về phía trước đều thêm một phần xót xa vì nảy sinh so sánh; rồi cho mình lại thấy cô độc thêm bội phần...
Người đến đàn một bản, rồi đi.
Dương cầm mãi mãi ở đấy.
Có điều, ngay cả dương cầm cũng rời bỏ tôi mà đi...


No comments:

Post a Comment