Mỗi khi có một người bạn đau khổ tìm đến, tôi hay khuyên họ hãy tự pha cho mình một ly chocolate nóng, ngồi xuống bình tĩnh, từ từ uống hết…
Thật ra, lý do tôi khuyên họ như vậ không chỉ vì tôi thích uống chocolate nóng, mà vì bất ngờ tôi cũng chưa nghĩ ra điều gì hay ho hơn để khuyên họ, và quan trọng hơn hết là họ cần một chút bình tĩnh và chăm sóc cho bản thân. Chừng nào con người còn biết cách tự chăm sóc cho bản thân, họ vẫn sẽ ổn!
Chúng ta có quá nhiều những nỗi lo toan, cuộc sống tiềm ẩn quá nhiều bất trắc, tâm hồn con người thì quá đỗi mong manh.
Mỗi khi đếm một thời khắc, ta lại kín đáo gói ghém những ưu tư.
Mỗi lúc cảm giác đầy đủ, mãn nguyện lại mơ hồ sự thiếu sót, đổi thay.
Mỗi hạnh phúc viên mãn đã ấp ủ sẵn sự đổ vỡ, hay chịu đựng.
Mỗi sự sum họp quây quần đã định sẵn ngày chia ly.
Trong rất nhiều dịp khác nhau, chúng ta có thể nhận được những tấm thiệp chúc mừng, những lời chúc tụng, những lời khuyên bảo an ủi, những sự ủng hộ tinh thần vô giá, những quan tâm, chăm sóc và giúp đỡ… nhưng rồi mỗi người vẫn cứ phải đối đầu với vấn đề của riêng mình, mọi thứ trôi vuột qua và còn lại chính mình, riêng mình đếm từng sự khắc khoải, chạm vào những nỗi đau, đương đầu với những thử thách. Khi đến tận cùng của cảm giác, con người chỉ có một mình!
Chúng ta sợ nhất:
người thân qua đời,
người yêu thay đổi,
thiếu tiền,
tai nạn,
đau ốm…
Ấy thế mà chẳng ai tránh được những thứ đó.
Chúng ta hãy nhìn thẳng vào sự thật rằng: Những người thân yêu của chúng ta và chính chúng ta sẽ lần lượt đi qua cuộc đời, rằng chúng ta sẽ có lúc gặp tai nạn, và sự túng quẫn hay ốm đau cũng ập đến bất cứ khi nào. Thậm chí, tất cả những thứ đó cũng có thể xảy ra cùng lúc.
Thế đấy, nhưng có một điều an ủi lớn lao cho tất cả chúng ta rằng: chúng ta đã có câu trả lời cho câu hỏi hóc búa: hãy cho tôi một lý do để sống?
Sự thật là chúng ta không cần một hay nhiều lý do để sống!
Chúng ta sống cho đến ngày chúng ta rời khỏi cuộc đời! Chúng ta sẽ ra đi một cách bất ngờ hay có chuẩn bị, một cách thanh thản hay đau đớn. Mỗi chúng ta có một số những ngày sống khác nhau, nhưng chắc chắn là một con số giới hạn, thậm chí cuộc đời của chúng ta còn có thể đếm bằng… giây, những con số nhảy tíc tắc trên đồng hồ điện tử, ngay đấy, trước mặt bạn!
Tôi còn nhớ như in lần đầu tiên trong đời mà tôi ý thức được lúc tôi bị sốt cao và nhức đầu khủng khiếp… tôi tưởng mình sắp chết đến nơi, tôi gào khóc thảm thiết và bắt đầu nôn mửa. Tôi ôm riết lấy mẹ tôi trong cơn hoảng loạn. Bà bảo: “Mẹ cho con uống thuốc rồi, mẹ ở ngay đây, nhưng mẹ không đau thay cho con được… Nhắm mắt lại, từ từ con sẽ thấy đỡ hơn”.
Tất nhiên, lần đó tôi không nghe lời bà. Tôi gào đến tắt tiếng, và thiếp đi khi hoàn toàn kiệt sức… Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy có vẻ ổn! Và từ đó trở đi, tôi hay nghe theo lời khuyên này của bà, rằng tôi nên bình tĩnh và đối phó với vấn đề của mình một cách tích cực nhất!
Vậy điều này, hôm nay, và sau này, tôi lại phải nhắc lại rằng: chẳng ai có thể đau thay cho mình được. Quan trọng nhất là đừng bấn loạn lên; nhắm mắt lại và để nỗi đau thấm vào người… khi đến đỉnh điểm, nó sẽ bắt đầu dịu bớt lại… và từ từ chúng ta sẽ hồi phục! Càng né tránh, càng chạy chữa, càng trông đợi sự giúp sức thì càng tốn thời gian và làm cơ thể bạc nhược thêm mà thôi!
Quay lại với cái đồng hồ điện tử, những con số vẫn đang đếm ngược đến số 0… Và trước khi đám pháo hoa rực rỡ cuối cùng của một đời người lóe sáng một cách ồ ạt, hãy tự liên hoan bằng những đốm sáng thắp lên khi cần thiết… Chứ để cuối cùng, còn thấy gì nữa đâu mà vui!
Chương Đặng