Monday, May 23, 2011

Mất một nửa người mình yêu thương...

Sáng này mình đi làm bằng "bus". Lâu rồi không đi, cũng có chút không quen, nhưng cơ bản là "bình thường". Nhận ra mình ngày càng "lặng". Giữa đông đúc chen lấn, mình lặng như cái bóng dần tan...

Kể từ ngày nhỏ em mình trở nên "lơ ngơ lẩn ngẩn", mình cho rằng đã mất một nửa đứa em rồi. Nỗi niềm nào ban đầu còn xa lạ, dần cũng trở thành quen, nỗi đau cũng vậy, mình quen rồi. Chẳng mong chờ, chẳng hi vọng, mình để "tự nhiên". Thỉnh thoảng nghĩ đến việc mất hẳn người mình yêu thương, hay tìm lại được...

Suy cho cùng, dù ở trong trạng thái nào, mình vẫn còn vẹn nguyên người mình yêu thương trong lòng...



Thursday, May 19, 2011

Bội thực... tâm hồn


Mình vốn ít khi, và cũng không muốn đọc nhiều những câu chuyện "về tâm hồn", là những câu chuyện nhẹ nhàng, mà sâu sắc, luôn chất chứa lời nhắn nhủ nào đó có thể hướng con người đến cách nghĩ và hành động tích cực đối với cuộc sống. 

Dạo gần đây, "do công việc", mình luôn tìm đọc những câu chuyện như vậy. Tìm tòi, lăn tăn, mình đã đọc rất nhiều...

Đến một lúc, áp lực đến từ nhiều phía, trong đó có sức khỏe, mình bất chợt nghĩ đến... "bội thực". Khi tâm hồn được "cho ăn" quá nhiều và liên tục, tuy là "thức ăn" ngon, bổ dưỡng, nhưng cũng bị "quá tải", phải không?



Thật ra, chân thành mà nói, mình không thích đọc nhiều những câu chuyện như vậy vì nghĩ rằng suy cho cùng, "câu chữ" vẫn chỉ là "câu chữ", cái cách người ta cảm nhận và đối xử trong từng trải nghiệm cuộc sống hàng ngày mới đáng quan tâm... Và vì mình biết có nhiều người chỉ làm được mỗi một việc trong hai điều cơ bản của sự học, là "chăm" vào "lý thuyết", như "học" được mà không "hành" vậy!


Nói vậy thôi, dù sao, mình cũng gặp được những câu chuyện rất hay, xin chia sẻ một: 


                                            Mang hạnh phúc đến cho người khác

Buổi sáng nọ, vị giáo sư, người được các sinh viên gọi thân mật là “người bạn của sinh viên” vì sự thân thiện và tốt bụng của ông, đi dạo với một học trò ở miền quê.

Trên đường đi, hai người bắt gặp đôi giày cũ của một nông dân nghèo nằm ngay bờ ruộng sát đường. Anh sinh viên tinh nghịch quay sang nói với vị giáo sư: “Em sẽ giấu đôi giày của ông ta rồi thầy và em trốn vào bụi cây kia xem thái độ của ông ta khi mất đôi giày”. Vị giáo sư ngăn lại: “Chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui. Em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn nhờ vào người nông dân này đấy. Em hãy đặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giày của ông ta và chờ xem ông ta phản ứng thế nào”.

Anh sinh viên làm theo lời giáo sư, rồi cả hai cùng trốn sau bụi cây. Một lát sau, người nông dân đã xong việc, đến nơi đặt giày áo khoác của mình. Ông vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào chiếc giày thì cảm thấy có vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem và thấy một đồng tiền. Sự kinh ngạc nhưng vui mừng hiện rõ trên gương mặt.

Ông lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Sau đó, ông bỏ đồng tiền vào túi và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giày còn lại. Niềm vui như được nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai. Người nông dân quỳ xuống, ngước mặt lên trời và nói gì đó như lời cảm ơn. Món quà người nông dân nhận được tuy không lớn nhưng đúng lúc, nó cứu giúp được vợ ông có tiền trị bệnh.

Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động. Lúc bấy giờ, vị giáo sư mới lên tiếng: “Em cảm thấy vui hơn không?”. Anh sinh viên nói: “Thầy đã dạy cho em một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa thật sự của câu mà thầy thường nói với chúng em: Cho đi là hạnh phúc”.  

                                                                     (sưu tầm)