Saturday, November 17, 2012

Những bước đường đời ta đi



Ngày tháng nào cứ trôi và em cứ bước theo.

Hướng về phía trước nhưng không ngăn được mình sau khoảng thời gian ngoái nhìn lại. Em cố tìm kiếm mình trong mơ hồ kí ức để tô lại những mong chờ về con đường mình sẽ đi, về con người mình sẽ trở thành và để không phải một ngày hoảng hốt vì chợt thấy mình đã lạc trong hỗn độn thực tại nào đó.

Đọc thấy những ngây ngô mình, mỉm cười và ước mong về những ngày xa xôi sau này, em vẫn là mình trong trẻo... Gặp những dòng của nỗi niềm cũ, mường tượng lại vẹn nguyên, rồi em học thêm bài của những khổ đau. Cứ thế chầm chậm, em lần giở ngày hôm qua, tìm kiếm trong mình, trong bạn, ghi lại như mới được học, và ấp ủ bằng tâm hồn cho ngày mới nở hoa...



Ngày mai nào đó cũng kéo hôm nay về quá khứ.

Với những dấu yêu thực tại, dù có tiếc nuối, không cam lòng, thì vẫn chịu vuột qua. Em cố với tất cả sức lực để nâng niu, gìn giữ và khắc ghi từng phút giây một, để khi thực sự phải đối mặt với chia lìa, cũng nhẹ lòng đôi chút. Nhưng vì hạnh phúc ấm áp ấy như giấc mơ, nước mắt cứ tuôn trào mong níu giữ...

Em đã tạo cho lòng mình chút thanh thản. Ở góc nào đó, nghĩ đến dấu yêu vẫn thấy bình an, để mỉm cười... Và tin rằng nếu vẫn nghĩ về nhau, sẽ có ngày được gặp lại.



Có những người luôn hoài niệm về ngày cũ. Họ sống cả đời với nề nếp và chuẩn mực riêng. Ngay cả khi thời gian cố xóa nhòa và thay vào bằng những lề thói khác, thì họ vẫn theo kí ức của mình vực dậy phong thái cũ, để rồi quanh họ đều nhuốm màu của quá khứ. Cuốn theo dòng đời, ngay cả những điều bất cứ ai nhìn vào cũng hiểu rằng tốt đẹp cũng không còn được gìn giữ. Nên với những nếp sống nhuốm màu thời gian ấy, có gọi là "sống nhờ kí ức"?!

Có lời nào bảo rằng con người ta dẫu biết đến lúc cũng chia lìa, nhưng khi còn bên nhau vẫn cố gắng tạo kỉ niệm. Vì khi xa rồi, họ nhờ có những kí ức ấy làm lý do tiếp tục tồn tại. Nên nếu nghĩ đến ngày xa mà ngần ngại, e rằng rốt cuộc cũng chỉ ngập trong nuối tiếc mà thôi.


Chỉ là vẫn đang tự hỏi, với kí ức về những kỉ niệm và cảm xúc hạnh phúc của ngày cũ ấy, em sẽ ngăn được bao nhiêu nỗi nhớ nhung và mủi lòng, sẽ ngăn được bao nhiêu khi ước mong lặp lại ngày hôm qua trỗi lên?


Vẫn biết cảm ơn vì đã được ban tặng những khoảng thời gian đẹp đẽ vô giá ấy để trải nghiệm...

... chỉ là con người thì khó tránh tham vọng cuồng si...