Friday, April 18, 2014

Không có anh...

Em đi đến nơi nào mà không có anh?!

Nơi nào em đặt chân đến đều có bóng dáng anh, trong tâm tưởng. Bằng cách đó, em được bên anh từng giây của cuộc đời mình, cho đến lúc... em thôi nhung nhớ...

Đã có lần em tưởng đã quên anh, vì trong khoảnh khắc nào đó, em chỉ chú tâm đến sự việc trước mắt mình. Nhưng vào phút giây phát hiện đã lãng quên ở khoảnh khắc đó, nghĩa là em lại nhớ đến anh rồi...

Em khắc sâu từng kí ức về anh trong đầu, đồ đi đồ lại mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây... Em níu giữ cho riêng mình những ngọt ngào cũ, miệt mài, nhẫn nại như con kiến tha đồ. Không ít lần em nghĩ đến việc cứ cho rằng ảo ảnh là thực, như kiểu người ta xây dựng cho mình một thế giới bằng ý nghĩ và tự giam mình trong đó, suốt cuộc đời. Nhưng bản thân em đã tự thấy mình huyễn hoặc, thì đã không thể tự giam cầm rồi...

Chỉ cần nghĩ đến việc không bao giờ có anh trong cuộc sống, em sẽ hiểu được cảm giác của những người tránh né hiện thực, không muốn đối mặt với những gì hiện hữu xung quanh, chỉ vì sự thật quá khó chấp nhận... Có lẽ họ cần thời gian. Có lẽ em cần thời gian... Không biết được thòi gian bao nhiêu là đủ dài để kéo bước chân em ra khỏi cái bóng trùm kín dấu chân; không biết bao nhiêu là đủ trắng để xóa mất đêm đen trong lòng. Có lẽ đi thêm vài bước, em sẽ thấy mình cần thêm vài bước; đi thêm một khoảng, em lại thấy mình cần thêm nhiều khoảng...

Qua năm dài tháng rộng, nhất định sẽ có một ngày, hình bóng anh sẽ không cùng em bước thêm bước nào nữa... Em thường nghĩ về anh như vậy đấy...