Thursday, October 18, 2012

Gọi tên cảm xúc




Hãy cứ để những cảm xúc mơ hồ, không định hình ấy bình yên trong lòng, đừng cố gọi tên ra hay tìm cho chúng một cái tên để áp đặt. Vì ngay cả điều có tên như yêu thương vốn cũng khó phân định rồi...

Nếu thấy vui, hãy cứ vui nhè nhẹ, đừng bảo rằng do người, hay nhờ người mà ta được vui kia tìm đến.
Nếu muốn hát, hãy cứ hát khe khẽ, đừng cho rằng vì có người ở bên mà ta cất được giọng yêu thương.
Nếu muốn khóc, hãy cứ để nước mắt tuôn trào, đừng cứ chăm chăm chỉ bên cạnh người ta mới là chính mình mà thổn thức như  thế...

Vì cảm xúc vốn mong manh, mong manh như khoảng thời gian ta còn được cùng người sẻ chia tháng ngày hạnh phúc, nên cố làm gì, đặt một cái tên, áp một lời gọi cho khắc sâu thêm vào lòng, rồi đến ngày mong manh không còn tồn tại, ta phải làm sao?...





Và... ta chỉ biết rằng có những khoảnh khắc trong lòng bỗng thấy xôn xao...