Wednesday, January 26, 2011

Ánh nhìn chăm sóc

Bữa này đi ra đường toàn là len len lỏi lỏi trong con hẻm nhỏ xí xi để cuối cùng "trờ" ra cái mặt đường đầy bụi. Trong lúc bánh xe đang thong dong quay vòng ấy mình chợt thấy một người "đường" ông. Ông ấy đang dắt xe ra khỏi nhà, nhưng đang mải nhìn một thứ nên trông cứ như bị "đứng hình" ở vị trí nửa trong nửa ngoài ngưỡng cửa. Mình tò mò nhìn theo ánh mắt xem "thứ" ông ấy đang bận tâm là gì (đang chạy đạp xe dzù dzù á, ghê hông! ). À, cách đó khoảng nửa mét, một người phụ nữ trung niên nhỏ bé, quần áo tồi tàn đang cố đạp nổ chiếc xe máy trông thật cồng kềnh so với dáng người cô ấy. Mình cũng nghĩ sẽ khó khăn đây! Nhưng chả có "đứa" khó khăn nào có mặt ở đó, cô ấy chỉ đạp khoảng một, hai lần là máy xe nổ rồi. Khi đó người "đường" ông kia mới yên tâm tiếp tục công việc của mình. Mình nhoẻn cười và vượt xe qua. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong vài giây khi mình lướt qua họ trên đường, nhưng vài giây này theo mình mãi kể từ giây phút mình chứng kiến được. "Ánh mắt chăm sóc" của người "đường" ông đối với một người tình cờ trên đường ấy khiến cho khởi đầu ngày mới của mình trở nên dễ chịu. Điều này thật dịu dàng làm sao! 
Bởi vậy, cho dù bạn đang làm gì, đang ra sao, hãy vững tin nhé, vì, ở một nơi nào đấy, một góc nào đấy, cũng có ai đó lặng lẽ dõi theo bạn với ánh nhìn đầy chăm lo và ân cần, chắc chắn là như vậy! Mà bạn cũng đừng cố tìm xem đấy là ai nhé, vì những điều đẹp đẽ không lời như vậy mới tạo nên kì diệu của cuộc sống.

Vì ở trên cao kia, Thượng Đế vẫn đang trìu mến dõi theo...


Trước đây mình có đọc một bộ truyện tranh nói về một cô bé (các cô bé trong truyện tranh lúc nào cũng trong sáng, nhân hậu và đáng yêu cả! ), khi buồn cô ấy lấy viên đá lấp lánh nhiều sắc màu mà một người bạn thời thơ ấu đã tặng ra, giữ thật chặt viên đá ấy bằng hai bàn tay và cầu nguyện. Cô ấy làm vậy để viên đá hút hết nỗi u sầu trong lòng, rốt cuộc cô ấy lại có thể cười và phấn chấn bước qua nỗi đau để đứng lên.

Những ngày này mình ước gì cũng có một viên đá như vậy!



Saturday, January 22, 2011

Nhà con mèo


Đĩa thức ăn dưới chân bình. Ca nước móc vào thanh ngang chân ghế. Góc con mèo nho nhỏ, quay qua quay lại, ăn ăn uống uống, liếm liếm vuốt vuốt... Xong lại tìm một chỗ ấm lủi vào, giấc say mộng đẹp. Qua bữa, qua ngày.
Trông con mèo trong góc, nhai nhai, nhấp nhấp, nhỏ nhoi, mà âm ấm, ngồ ngộ, mà thân thân!



Trưa này nắng long lanh lắm. Ngồi trong nhà mát mẻ, trông nắng, nhoẻn cười, nghe một giai điệu, hát nghêu ngao một lời...
 


"... et si tu n'existais pas, dis-moi pourquoi j'existerais..."

Monday, January 17, 2011

Con bé hay cười

Mình nhìn hình avatar Sakura cười mỉm chi. Mình biết truyện này từ bé, rất thích đọc, và càng thích tợn khi nhỏ bạn bảo mình giống cô bé này (vì xinh xinh mà..., lại hay cười, năng động, nghịch ngợm...    ). Ngồi nhìn một hồi, ước gì mình cũng được như vậy, luôn tươi cười, luôn được vui vẻ, cuộc sống nhẹ nhàng, đơn giản. Khi vui có thể cười, khi buồn cũng vậy, cô ấy có thể khóc, hay sẻ chia...


Ước gì mình được như vậy!


Mình hay cười, vì mình vui tính, toàn nghĩ ra "ý nghĩ điên rồ" thú vị, và cười. Phần nữa vì mình khi buồn sẽ trốn, nếu không trốn được mình sẽ "dìm hàng" nỗi buồn, "nhấn đầu" nó xuống, cho chuyện vui "trồi" lên, rồi mình lại tươi cười. Vì mình biết, mình cười trông xinh.     Mình hay kể kể, vui vui, nắc nẻ, lăng xăng... nhưng mình chắc không đến nỗi trông như "gì cũng buột miệng nói" chứ!  Mà... tự nhiên muốn khi buồn cũng có thể "lu loa", khóc, hay những lúc rối trí thế này, có thể hỏi, để yên lòng đôi chút... Chắc vì lần đầu tiên phải "lung tung xà bần" trong đầu (y như món đậu hủ quậy nát bấy!   ), rồi sẽ ổn lại thôi...


Vì mình cười trông xinh!    

Wednesday, January 12, 2011

Gió thổi hiu hiu...






"Dù cả thế giới quay lưng lại với bạn, hãy cứ không ngừng hy vọng..." Kết thúc bộ phim truyền hình có cả một đoạn lời lẽ rất hay, mẹ mình cũng đồng ý như thế.

Nhưng sau rất nhiều lần nghe những lời lẽ đầy lạc quan, mạnh mẽ và có thể khiến người khác vững vàng hơn như thế, bộ não mình sẽ tự động thêm vào vế sau là "... tuy thực sự làm được vậy rất khó khăn..." hay là "... tuy có những tình cảnh khi lâm vào bạn sẽ không thể gượng dậy nổi..." Nghĩ vậy, biết vậy, cảm thấy vậy, mà mình vẫn thích tư tưởng lạc quan khiến người ta thêm mạnh mẽ ấy.

Dù gặp chuyện gì, hãy không ngừng cố gắng... và bạn sẽ thấy cuộc sống thú vị thế nào... 


Cho một bữa da trời xam xám, đi ăn ngoài...
Cho ly yogurt xay trái cây mà mùi chủ đạo là chuối và chocolate...
Cho giấc ngủ trưa trễ tràng cài nhầm giờ báo thức...
Và cho bạn, thư giãn một chút...