Bữa này đi ra đường toàn là len len lỏi lỏi trong con hẻm nhỏ xí xi để cuối cùng "trờ" ra cái mặt đường đầy bụi. Trong lúc bánh xe đang thong dong quay vòng ấy mình chợt thấy một người "đường" ông. Ông ấy đang dắt xe ra khỏi nhà, nhưng đang mải nhìn một thứ nên trông cứ như bị "đứng hình" ở vị trí nửa trong nửa ngoài ngưỡng cửa. Mình tò mò nhìn theo ánh mắt xem "thứ" ông ấy đang bận tâm là gì (đang chạy đạp xe dzù dzù á, ghê hông! ). À, cách đó khoảng nửa mét, một người phụ nữ trung niên nhỏ bé, quần áo tồi tàn đang cố đạp nổ chiếc xe máy trông thật cồng kềnh so với dáng người cô ấy. Mình cũng nghĩ sẽ khó khăn đây! Nhưng chả có "đứa" khó khăn nào có mặt ở đó, cô ấy chỉ đạp khoảng một, hai lần là máy xe nổ rồi. Khi đó người "đường" ông kia mới yên tâm tiếp tục công việc của mình. Mình nhoẻn cười và vượt xe qua. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong vài giây khi mình lướt qua họ trên đường, nhưng vài giây này theo mình mãi kể từ giây phút mình chứng kiến được. "Ánh mắt chăm sóc" của người "đường" ông đối với một người tình cờ trên đường ấy khiến cho khởi đầu ngày mới của mình trở nên dễ chịu. Điều này thật dịu dàng làm sao!
Bởi vậy, cho dù bạn đang làm gì, đang ra sao, hãy vững tin nhé, vì, ở một nơi nào đấy, một góc nào đấy, cũng có ai đó lặng lẽ dõi theo bạn với ánh nhìn đầy chăm lo và ân cần, chắc chắn là như vậy! Mà bạn cũng đừng cố tìm xem đấy là ai nhé, vì những điều đẹp đẽ không lời như vậy mới tạo nên kì diệu của cuộc sống.
Vì ở trên cao kia, Thượng Đế vẫn đang trìu mến dõi theo...
Trước đây mình có đọc một bộ truyện tranh nói về một cô bé (các cô bé trong truyện tranh lúc nào cũng trong sáng, nhân hậu và đáng yêu cả! ), khi buồn cô ấy lấy viên đá lấp lánh nhiều sắc màu mà một người bạn thời thơ ấu đã tặng ra, giữ thật chặt viên đá ấy bằng hai bàn tay và cầu nguyện. Cô ấy làm vậy để viên đá hút hết nỗi u sầu trong lòng, rốt cuộc cô ấy lại có thể cười và phấn chấn bước qua nỗi đau để đứng lên.
Những ngày này mình ước gì cũng có một viên đá như vậy!