Thursday, December 16, 2010

Lơ ngơ...

Sài thành mùa này hẳn đang rộn rã chuyển mình. Mà không chỉ Sài thành, khắp nơi đều vậy.


Đã lâu rồi không "tung tăng", lâu rồi không mơ mộng! Đã lâu rồi cứ vùi đầu vào nhỏ nhặt, ngày ngày đi đi về về một đoạn đường, cũng là đi riết thành quen như từ trước giờ vốn vậy, nhưng có gì khang khác... Vì chưa bao giờ làm quen với một đoạn đường chỉ bằng tâm trạng lo âu, mông lung thực tại giật gấu vá vai, trông qua trông lại mọi người để gom về cảm giác lạc lõng, bơ vơ... Tự bao giờ lại thành hình nỗi sợ đối diện với những rộn rã, hào nhoáng, những nghênh ngang, xa xỉ... cun cút tìm những lối mòn nhỏ nhoi, những xập xệ gác mái... cho mình cũng thấy thân thuộc, và được nhận ra.

Thật ra, bỗng chốc giật mình trông lên, vẫn thấy trời còn trong, cây lá còn ngăn ngắt, hoa còn thắm xinh xinh. Sao những lúc ấy dần ít lại, mà, khi cúi xuống, vẫn nghe trĩu nặng điều gì không tượng hình!?




Này em, gió vẫn hát
Kể với em những nỗi niềm...



Tuesday, November 23, 2010

Ngó nghiêng...


Đạp xe thong dong ngoài đường, thấy ai cũng hối hả, xe nào cũng cứ "vèo... vèo..." mất hút, nghĩ chắc người ta không thấy được "vài điều thú vị"...
Mà mình lãng òm, thì người ta lo cơm, áo, gạo, tiền, người ta vội công lên chuyện xuống, ai mà nhảm đời như mình, lẩn thẩn lơ thơ, rồi hông có miếng tiền lận lưng!  


Sáng đi ngoài đường, thấy xe đằng trước chở hai đứa bé, một đứa giở tập ra học, thấy vui vui, chen xe lên đọc ké, hông đọc được gì trơn, thấy chữ xấu òm, y như mình!   


Nhớ hồi nhỏ, ở nhà mình cũng hay biếng học bài. Gì chứ, ở nhà thì ăn, ngủ, quậy phá là sướng nhất, ai có tâm trạng đâu mà lôi tập ra học thuộc, chỉ làm văn thì được! 


Rồi mỗi lần sáng ra đi học, ngồi đằng sau xe hay đi bộ, cũng lôi tập ra ráng nhai hết để lát vô lớp không bị phạt. Mình nhát hít, sợ bị lỗi thấy mồ, vừa học mà tim vừa đập loạn xạ (phải hôm trước mà học thì đâu có "trải nghiệm" thú vị như ri!      ). Nói chung, nhìn thấy cảnh đó khiến mình "xốn xang" (mặc dù hình như theo luật giao thông thì vậy không an toàn!     )


Bữa chơi trò "50 điều bất chợt" trên face, là viết ra 50 điều bất chợt bạn nghĩ đến, không theo quy luật gì, ngẫu hứng thôi, mình phát hiện viết một hồi là mình có bao nhiêu thứ để kể.


Nghĩ lại, khi cuộc sống của bạn có bấp bênh hay nhiều biến cố, hãy đừng để lòng quá bi lụy, nếu tự thấy không có gì hay ho, thì hãy nghĩ rằng ít nhất bạn cũng có một câu chuyện để kể và khiến người khác, bạn bè mình, cảm thấy thú vị...       


Rồi bạn sẽ thấy, thật ra mọi chuyện không tệ như vậy!


       

Friday, November 19, 2010

"Chiều chủ nhật buồn..."


Gõ buổi trưa, gõ thành từ "bưởi", tự nhiên nghĩ đến câu "buổi trưa ăn bưởi chua"... 



Buổi trưa, kệ, tính cho cả chiều, vậy thì...

Buổi chiều, ăn cơm xong, tắt đèn chờ ngủ ghé qua từ những phòng khác, nghe văng vẳng tiếng nhạc, "chiều chủ nhật buồn, nằm trong căn gác đìu hiu...", tưởng mình đìu hiu thật!


Yêu không gian yên ắng buổi chiều sớm, khúc nhạc gợi ưu tư, thêm da trời xam xám, gió đùa cành nhè nhẹ, tự mình nhuốm hơi hướm gì hoài cổ. Xách gấu đi ngủ. Thức dậy, lại đối mặt với máy, vẫn nghe chiều vọng im im, vẫn vẳng khúc nhạc trầm, và vẫn thấy mình còn hoài cổ...


Chiều muộn, cố đi qua đi lại, láo liên sang kính, trông mặt trời vung những tia lửa đỏ cuối cùng, thả chìm xuống đáy biển. Ánh chiều tà cố níu, rực lên vụt sáng, vẽ nền trời thành bức tranh vô giá, trong chốc lát, rồi thôi...


Đến giờ của đêm.


Vẫn nghe lòng triền miên tình tự...

Sunday, November 14, 2010

Đi lòng vòng và đọc linh tinh

Tôi có những việc quen làm, lâu ngày không thực hiện một việc nào đó, như nghe rock, hay đọc thơ, nghe Trịnh... thì tự nhiên thấy thiêu thiếu, như mất cân bằng. Thế là thói quen xoay vòng, trong một khoảng thời gian nào đấy, tôi thực hiện những thói quen của mình luân phiên nhau, và thoải mái trong lòng.


Một trong những điều tôi thích làm là lang thang blog và đọc những bài viết, từ blog quen đến lạ, từ thân đến sơ, tôi đều "mon men" cả. Vòng vòng như vậy, tôi nhặt nhạnh được nhiều điều. Có những điều chưa gặp bao giờ, nhưng thấy mọi người kể, nhận xét, đánh giá, cảm nhận, tự mình cũng ngờ ngợ. Có những điều mình như sống hoài với chúng, nay gặp lại qua lời người khác, thấy mình như được chia sẻ, ồ, họ cũng trải nghiệm như mình, tuy là sau một chút. Và sự cảm thông được đặt đúng chỗ khi qua lời viết, ta nhận ra họ cũng cảm nhận như mình.


Những lúc như vậy, họ trở nên người bạn của lòng ta, cũng như khi nhìn vào cửa sổ của một tâm hồn đồng điệu.


Việc bắt tay vào làm một việc gì thường khó. Viết hay nói ra cũng vậy. Tôi thường ngại ngùng khi bày tỏ, hay nói cách khác là thể hiện tâm tư của mình, vì không quen làm. Lang thang một đỗi, có lúc tôi như đọc được nghĩ suy của mình, có điều chúng được viết ra từ một người khác. Cảm giác này như là "tôi tìm thấy mình ở những người xung quanh". Những lúc ấy cũng có cảm giác là lạ, nửa muốn cùng họ chia sẻ, nửa ngại ngần quay đi...

Saturday, November 6, 2010

Cô nhóc và mưa


Lâu rồi, lại dầm mưa. Cảm giác như gặp người bạn cũ. Mưa lúc nào cũng mang cho nó bình yên nhè nhẹ, để cười một cái...

Nó ngây ngô vô đối, hay nghĩ về những cảm giác người khác miêu tả, tưởng tượng, và tưởng mình cũng cảm như vậy. Ngày trước nó thường mường tượng hình ảnh buồn bã của mưa. Vì nó thường nghe người khác nói họ như thấy lại những kỉ niệm không vui cùng cơn mưa, nên họ không thích mưa. Nó trầm ngâm về một ngày nào đó sẽ không thích mưa nữa, không thấy man mát yên yên như nó vẫn thấy mỗi khi mưa về nữa, mà thay vào đó là trầm buồn u ám, vì một chuyện buồn trong mưa nào đấy sẽ gặp phải. Rốt cuộc, ngây ngô ấy của nó vẫn là ngây ngô, như con nhóc muôn đời không lớn. Vì nó đã trải qua bao nỗi buồn dầm mình trong làn nước lạnh ấy, từ rả rích tỉ tê, đến ầm ào rát buốt, mà giờ gặp lại, nó có u sầu đâu. Nó vẫn thấy mình thinh thích ngước lên để lành lạnh vuốt mặt, nhoẻn cười với tàn cây vẽ vệt xanh xanh vào nền trời thẫm; vẫn thấy mình ngân nga vùi đầu vào chăn cho nhịp điệu rì rào ru giấc say; và vẫn thấy mình nhịp nhịp tay vào kính theo vệt nước xước ngoằn ngoèo...

Nó hay đọc, nghe những lời đầy cảm xúc về mưa khi trong đầu nghĩ đến thiên tai. Nó hay trăn trở về những cảm nhận ấy và thực tế, rồi để yên vậy. Mỗi thứ có chỗ của nó. Cơn mưa trong tâm hồn luôn đẹp và nên thơ. Mưa trong tâm hồn nó nằm ở ngăn mà những bất hạnh hay u buồn đều được gột sạch. Có vài lần nó thử liên tưởng và cố gắn mưa với những điều không vui, nhưng nó không thành công, mưa vẫn nhè nhẹ như cái xoa đầu, cho nó thênh thang... 
Nó được kể rằng mưa là liên kết duy nhất với thiên đường...



Thần kinh!


Coi phim thấy nói "lảm nhảm một mình là bệnh", quay ra, chặc lưỡi, mình bệnh! 
Mình gặp "người bệnh" hàng ngày, thấy hình như họ có trong đầu là cả một thế giới, cả một cuộc đời đang diễn ra, chỉ là mình không sống cùng cuộc đời ấy, nên không biết đó là thế nào. Có nhiều nguyên nhân, mình biết một, là khi người ta không chấp nhận cuộc sống hiện tại, tự tạo cho mình một cuộc sống khác, hợp ý, và sống mãi theo nó. Hẳn họ sung sướng lắm! 
Mình từ nhỏ đã hay nghĩ ngợi linh tinh. Chắc mình giống cả bố lẫn mẹ, mỗi người hay nghĩ một ít, mình gom cả! Mà, mình sống cũng vui lắm, tình tiết như một bộ phim đắt khách, nên càng có nhiều chuyện. Mình vẩn vơ một ngày có hàng trăm chuyện để nghĩ đến, cứ như đang lật giở từng trang sách, chẳng biết khi nào ngừng. Tự nhiên giật mình, bệnh! 
Cả một mớ hỗn độn gom vào đựng bên trong hộp sọ, mình mang nó đi khắp nơi, làm rớt vung vãi, và lúc nào cũng tự nhủ, mình đang cố gắng. Điều mình cố nhất trong từng ngày sống là tránh gây đau lòng người khác từ những điều nhỏ nhặt, tế nhị nhất, và mình vấp phải lỗi là dễ bị đau lòng từ những điều nhỏ nhặt nhất. 
Từ trước đến giờ, mình có không ít bạn, tất nhiên, hiểu mình. Nhưng có một người khiến mình phải ngạc nhiên khi nói chính xác những diễn biến và ý nghĩ trong đầu mình. May mắn, mình đã gặp. Không may, mình bỏ lỡ rồi...

Chỉ có điều, đừng nói với tui rằng không quan tâm, dù mấy người thực nghĩ vậy!

Hôm nay mình xỉn cà phê


Friday, October 22, 2010

Đồ ngọt linh tinh sự


Mới sáng ra đã thèm uống gì sánh sánh, ngọt ngọt!



Mình bệnh gì không biết, rất mê đồ ngọt. Từ lúc mình còn bé rồi, gọi là bẩm sanh, dưng mình quan sát và si nghĩ lung lắm rồi kết luận rằng ấy là do mình giống bố. Bố mình cực thích ăn quà vặt ngọt ngọt. Mình giống bố ở những điều dễ thấy: ngoại hình, tính hài hước, sở thích ăn ngọt... Mình giống mẹ ở một phần tính cách nội tâm, khó thấy hơn. Thế là mỗi lần mình thèm ăn ngọt, mình đổ thừa tại bố. Mà một ngày mình thèm cả chục lần... nghĩa là mình "nhớ" bố cả chục lần... 



Bình thường thì chỉ là lâu lâu ngồi chặc lưỡi "Chậc, thèm chè...!" (điền tên tất cả các loại chè mà bạn biết vào dấu ...   ) rồi thôi. Còn khi mình không ổn, nghĩa là mệt, căng thẳng, hay ở bất cứ trạng thái nào khác với từ "ổn" của mình, mình nhất thiết phải có đồ ngọt nạp vào, không thì khó chịu tăng theo cấp số nhân. Mình thích nhất có bạn vừa thích ăn đồ ngọt, vừa ăn nhiều như mình đi chung, như vậy mình và cậu ấy có thể "tung hoành" cho đến khi không thể. Mà mình toàn gặp quy luật "bù trừ", bạn mình đa số không thích ăn ngọt, nam đã đành, nữ cũng vậy. 

Dưng nhờ thế mình "kềm hãm" được ham muốn ăn ngọt thả phanh của mình.    

Có vẻ như não mình làm bằng đường. Vụ này mình si nghĩ cũng lung lắm, đến giờ mình vẫn nghĩ hoài, không biết não mình nên ăn đậu hủ hay ăn đường nhiều vào. 



Lúc trước, mỗi khi lên cơn thèm, mình thường có kẹo trong túi. Dưng ăn kẹo hoài, răng mình sâu gần hết vốn, vả lại cũng kém thú vị, nên mình ít ăn lại. Người ta càng lớn càng rắc rối, mình thích những món ngọt khác ngoài kẹo, và mỗi khi thèm, mình cố định hình ra trong đầu một món cụ thể để thèm luôn, và đầu óc nằng nặc đòi ăn, hay uống món đó, cho đến khi cuồng miệng, mình lại... lôi kẹo ra ăn. Mình càng ngày càng không ưa món kẹo, vì mình thèm toàn những món khó có được ngay lập tức, và phải ngậm kẹo, mỗi lần vậy, mình càng ghét nó. Mình đang nghĩ đến một tương lai hoành tráng hơn: mình sẽ mua chocolate bỏ túi   



Và vì chocolate không dễ có được như kẹo, và không "mọi lúc mọi nơi" được, nên mình vẫn đang cố gắng . Nói chung, mình làm sao thì làm, vẫn phải tự chữa cho cơn thèm của mình. 



Điều lý tưởng nhất mà mình hay nghĩ đến là có thể ăn đồ ngọt mọi lúc mọi nơi, nhất là ăn những món mình muốn. Dưng mình lại bị bệnh dạ dày. Nghĩa là mình không thể ăn đồ ngọt quá nhiều, ai chẳng biết chúng sẽ thành acid khi đến chào dạ dày. Giống như mình tự đả kích vậy, và mình cho là cũng may khi mình không thể lúc nào cũng có thể ăn những món mình muốn. Tạo hóa thế là ổn! ^_______^



Mình nghĩ rằng sau này mình sẽ nấu được nhiều món ngọt, giải khát, các loại sinh tố và các món chế biến từ trái cây. Cũng như trước giờ mình vẫn nói, vì mình ham ăn. Mình càng ham ăn thì mình càng muốn biết nấu chúng. Mình thích nấu ăn cũng vì mình ham ăn. Hí hí, mình thích câu đấy! 



Ồ, một ngày tốt lành dành cho mọi người! 




Phải chi có món gì đó sánh sánh, ngọt ngọt để uống nhỉ!