Tuesday, March 27, 2012

Những ưu phiền nhỏ nhặt


Dạo này mình thật tiến bộ, lên chốn công cộng đông người như “phết búc” mà “la lối” rằng buồn, rằng bực… Kể ra cũng thiệt là “giải tỏa stress” đó mà! 

Vì mình biết, mình “đầy” rồi, không có chất chứa thêm được chuyện gì, ít nhất là trong khoảng thời gian này, nên có chuyện gì bức bối một chút, khó ở một chút, là mang hết ra đường “quăng” (ai lớ rớ trúng ráng chịu! ), chỉ giữ lại những “món đậm đà” thôi. Mà cũng giống như bản chất của nó, những phiền phức nhỏ nhặt như vậy, khả năng “tồn tại” đối với mình cũng ngắn lắm, lại còn được “trợ giúp” bằng cách “quăng” tá lả như vậy, mình mau quên hơn… Mình thích câu nhỏ bạn mình nói “Để dành thời gian làm những việc có ích hơn”. Ừ, nhiều lúc bận rộn quá cũng bỏ quên mấy cái “cục” ưu phiền đó mất tiêu, rồi thì không còn thấy nữa, chắc có ai thấy đẹp đẹp “lụm” giùm rồi, thiệt đỡ biết là bao nhiêu! 

Vả lại, người ta sống đâu phải có mục tiêu là chăm chăm đi nhặt ưu phiền đâu, có nhiều “món” còn "lấp lánh" hơn mà (như nắng đấy! ^^) nên gì bỏ được thì bỏ, quên được thì quên đi… 


Friday, March 16, 2012

Bình Yên


Đã lâu rồi không còn nghe một người gọi “Bé …”. Ngay cả những lần đối thoại gặp lại cũng chỉ là những lời trống không, những câu không thành hình. Cảm giác như mình ngày càng bị ghét, chẳng bởi vì đâu. Lỗi lầm nào không còn biết, chỉ vun thêm nhớ nhung, mình liên tưởng đến những thị phi, những liếc mắt… vẫn lảng vảng chung quanh. Lâu dần tự gom lại một mối, đều gắn vào đấy lý do: vì ghen tị, vì không có được những gì mình đang có, nên người ta đâm ra thế, và quen, và gạt bỏ… Cũng không hiểu lắm, những thân thương lại hóa thành hư không, có thể vì nó vốn chẳng tồn tại, chỉ là ngụy biện trên môi, nên sau khi quay đi, ngôn từ cao cả cũng là vô nghĩa, thấy tốn hao tâm sức, là phí phạm lòng tin…
Mình biết đã bị lừa dối, biết rằng khi quay sang đối mặt với mình, người ta cố che giấu kẻ khác sau lưng, và hiển nhiên, khi quay lưng lại, là mất đi vĩnh viễn… Mà quan trọng gì, vì vốn đã chẳng muốn gắn kết, chỉ cần đôi chút sẻ chia, mà dường như vẫn là kì vọng quá lớn… Nhìn cái cách người bỏ đi, mình như mường tượng ra rõ rệt hình ảnh đứa trẻ làm đổ vỡ đồ và cố trốn chạy thật xa, để không bị ai bắt gặp đang lơ ngơ gần đấy, sẽ bị “mang tội” mất!
Không biết tự khi nào trong mình luôn vang lên câu hỏi “Bao giờ em sẽ tan thành nước mắt?...”

Một lần tự nhiên muốn đọc những dòng từ quá khứ của một người. Miên man lần giở, đến khi quyết định gấp lại, chỉ nhận được cảm giác của một loài quả chưa chín muồi mà người đã vội hái, rồi bỏ rơi… Nên khi ta gặp, vẫn chỉ được đối đãi theo lối hanh hao không trọn, có chút hoài nghi, và cứ thế không thay đổi nữa… Ta cố gắng vun trồng, cố gắng ấp ủ cho đến một ngày mệt mỏi, chợt thấy mình như đứa trẻ la thét, gào khóc đòi có được món gì đó không phải của mình, thật khó coi! Rồi buông tay và cố cảm thấy dễ chịu, để mỉm cười…