Wednesday, September 25, 2013

Muốn nhớ hay quên?

Hôm rồi đi cafe nghe nhỏ bạn bảo hết dùng yahoo chat rồi, tự nhiên thấy như hẫng một bước chân...

Nhớ những ngày u ám của nhỏ, tôi cứ chốc chốc lại canh yahoo xem nhỏ có tìm không, có nói gì không. Ban đầu là những câu chuyện dài lặp đi lặp lại hình ảnh anh chàng không tốt xem nhẹ chuyện tình cảm; dần dà thành những lời u uẩn kéo nỗi buồn dài dằng dặc. Khi chừng như đã đủ cho tấc lòng vơi đi một chút, cuộc nói chuyện là những câu không đầu đuôi, bất chợt nhặt bên cạnh, kể qua kể lại, cốt giữ sẻ chia. 

Tôi sợ nhỏ buồn. Tôi sợ nhỏ bạn hay bảo chỉ tôi mới hiểu nhỏ nghĩ gì ấy không tìm được chỗ dựa, để gục đầu trút hết oan ức trong lòng qua những dòng nước mắt. Tôi sợ nhỏ lạc mất những yêu thương chân thật trong lòng. Tôi cố gắng ở bên cạnh nhỏ, hay ít nhất để nhỏ thấy rằng luôn có tôi khi nhỏ cần. Không khéo an ủi, tôi lặng im nghe hết tiếng lòng u buồn kia đang thổn thức; kiếm chuyện đằng này đằng kia, gom nhặt để dành sẽ kể cho nhỏ nguôi ngoai một chút...

Thời gian, giống y như người ta hay nói, khiến vết thương dần lành. Nhỏ gần như đổi hẳn tính cách (hay là do tôi vốn không nhận ra tính cách khác của nhỏ...), không còn nhẹ nhàng hay cảm thông, chỉ thấy nhỏ đùa giỡn nhiều, không còn tế nhị, thích sao phán vậy, chẳng còn là ngày xưa...

Tôi ngồi giữa bạn bè và nhỏ, giữa ồn ã chuyện trò, chừng như ai cũng sợ mất phần mình, hối hả tranh nhau nói, tôi ngồi nghe. Nhỏ trách sao bảo đi chơi mà im vậy, sao không góp chuyện, không gì để kể à... Thật ra cũng có... mà không tìm được cơ hội để kể... Tôi chậm chạp, chỉ có thể nói giữa lặng thinh, cái không gian ồn ã đó, chỉ thích hợp để tôi im lặng mà thôi...

Nghe nhỏ bảo đã bỏ chat bên kia rồi, lâu lắm không vào, tôi chợt nghĩ không biết phải nhỏ muốn quên không...

Rồi chợt nghĩ, ủa, rồi có muốn bỏ quên mình trong mớ hỗn độn quá khứ tối màu đó không...?