Từ thuở cha sanh mẹ đẻ tới giờ (cũng chả là bao năm, mà tớ nói theo dân gian, xài vậy cho nó “bự” ), bàn về cái mặt… mốc của tớ, từ nghe nhiều nhất là “tươi” (nghe thấy quen quen, hình như ngoài chợ… ). Tự tớ cũng biết mình cười trông rất rạng rỡ (bùm!), y như lời “đồn đại” của mọi người… gần xa (bùm!). Nhưng tớ không tin (như nhỏ bạn tớ bảo) là khi có bất cứ vấn đề gì, miễn là tớ giữ được nụ cười, mỉm thôi cũng được, thì không ai nhận ra tớ đang không ổn. Thế là tớ thử để ý! Sau một… vài lần để ý, tớ gật một nửa đầu với nhận xét đó!
Con bé ngổ ngáo trong tớ không thích như vậy! Vì ai mà chẳng thích được chú ý, tớ muốn kể lể cơ, mà phải hỏi han thì mới có kể lể, mà phải nhận ra thì mới có hỏi han, mà phải chú ý mới có nhận ra… chà… Mà bảo mặt tớ “tươi” như thế, thì không nhận ra, vậy tớ chẳng thích “tươi” nữa! Tớ cố gắng làm mặt “tâm trạng” những khi “cảm thấy” không ổn. Thế nhưng, mặc dù tớ cứ “dàu dàu” như vậy (ấy là tớ nghĩ vậy, tớ cố làm vậy, nhưng không biết khi nhìn vào người ta gọi là gì! ) nhưng chẳng thấy ai đả động gì đến “tâm trạng” của mình, tớ đâm chán. Thứ nữa, tớ lại rất lạc quan (này là nói thiệt, không có bùm!), nên tớ không tài nào “u ám” được quá lâu, thể nào cũng nghĩ ra trò tinh quái gì đó, hay mơ mộng mây trời gì đó, và nhoẻn cái miệng cười (ầy, xôi hỏng bỏng không!). Bởi, hôm nào tớ “hạ quyết tâm” đeo sắt vào mặt cho nó nặng trì nặng trịch xuống, thì cùng lắm cũng chỉ trong bốn tiếng đồng hồ, tớ làm rớt mấy cái “trọng lượng” đó lúc nào hông hay, mặt lại nhẹ tênh vênh vênh. Thêm chuyện nữa, bữa nọ tớ mang cái mặt “hầm hố” ấy vào soi gương, và bỏ luôn từ dạo ấy. Vì tớ rất yêu cái đẹp, lại càng thích mình đẹp (hay ít ra là trông như vậy!), mà tớ nhìn vào gương thấy cái mặt “dàu dàu” lừ lại tớ. Tớ thấy hoảng hồn! Tớ rất thành kiến với cái bản mặt làu nhàu chả có chút sinh khí, chả có chút niềm tin, chả có chút thiện chí, chả có chút “sáng lạng” nào như vậy. Tớ càng thành kiến với sự xấu xí (cố tình tạo ra). Tóm lại, tớ bỏ luôn, chẳng còn mặt mũi nào!
Miễn là tớ thấy ổn! ^__________^