Một nhà buôn muốn thử tài một thiền sư, ông đến và hỏi một số điều. Vị thiền sư thinh lặng, không trả lời một câu nào, tay cứ nghiêng bình trà rót vào chén. Chén đã đầy tràn cả ra ngoài mà ông vẫn rót.
Khách giữ tay ông lại, thắc mắc: "Kìa, chén trà đã đầy tràn ra ngoài rồi !
Nhà sư từ tốn trả lời: "Vâng, đúng thế, ông đã đến đây với một chén nước đã đầy thì không còn có thể rót được gì thêm nữa !"
Gần đây có chén nước đầy trong đầu mình. Cứ miên man nghĩ đến nó, mỗi lần gặp lại, người vẫn cho mình cảm giác này, đến khi nào nó vơi? Mong những bài học cuộc sống không quá khắc nghiệt để chén ấy trở khác... Mình lại không muốn tác động, cứ "thuận theo tự nhiên". Thật không biết làm sao...