Saturday, September 8, 2012

Nghĩ và nghĩ

Ngồi chat với bạn một hồi tự nhiên nghĩ...

Cũng là viết viết viết để bạn đọc đọc đọc... vậy thì giống viết thư nhỉ?! Có điều viết này đọc liền và trả lời liền, không mất tem, bao thư và thời gian chờ đợi...

Đổi lại là không có nét chữ đặc trưng của mỗi người, không có thời gian bình tâm cần thiết cho những chuyện nhất thời xảy ra, không có thời gian để hiểu được giá trị của mối quan hệ này...

Vậy là, vì tiện lợi, vì không tốn kém, vì không mất mát gì... người ta có thể muốn nói gì thì nói, muốn dùng ngôn từ ra sao thì dùng, muốn trút bao nhiêu những bực dọc, hờn ghen, trách móc thì trút... và đôi khi không kịp nhận ra mình vừa để rơi điều gì đi mất.

Dù sao, mình vẫn thích viết thư tay hơn. Có những điều lặng lẽ không diễn đạt được mà chỉ khi tự tay viết, chọn lọc xem mình nên dùng thế nào, nên đặt ra sao, nên bày tỏ những gì, nên quan tâm đến đâu, nên đào hay nên lấp... để hoàn thành một, hay vài tờ giấy gọi là bức thư để gửi đi mới cảm nhận được. Bức thư ấy được tạo nên từ những con chữ dù khéo dù vụng cũng là tự tay mình tạo ra, thì cho dù có "lên bờ xuống ruộng" thế nào hẳn người đọc cũng không vì thế mà phiền lòng [biện bạch cho cái tật viết chữ xấu đáng ghét của mình, hí hí *đỏ mặt*].

Thật ra vẫn còn nhiều điều rất tuyệt nhưng không kể nhiều, vì người ta chỉ thực sự cảm nhận được điều gì khi chính họ trải qua điều đó mà thôi! ^^





Tối đi học về, đẩy xe ra cổng trường, leo lên đạp đạp, gió dìu dịu, tóc bay bay, lại nghĩ... [ha ha ha...]

Nghĩ rằng sao người ta lại hối hả như thế bỏ lỡ một buổi đêm sau mưa tuyệt diệu như vầy... Kể ra giữa dòng người tất bật như vậy, có mình đang hưởng thụ thôi ư... Thật là lười quá... ^^

Dù sao, mình vẫn thích đi xe đạp... 






"Em tan trường về, đường mưa nho nhỏ..."