Tuesday, April 10, 2012

"Diện bích..."


Mấy ngày này cái modem ở nhà bị hư, nên khi nào ở nhà là đồng nghĩa với việc bị “cách ly với thế giới” . Mỗi lần mở máy tính lên chỉ còn mỗi một việc ngoài bật game là “lục lạo”. Đã lâu rồi mấy cái ổ đĩa bị bỏ quên, giờ cứ mở hết ổ này đến ổ khác, tập tin này đến tập tin khác ra xem thật ra bên trong nó mình đã đựng gì. Nói chung là phần nào những gì đã quên mất lại có dịp “ghi chép” lại vào não 

Trong lúc ngồi “lục lạo” như thế, mình chợt liên tưởng đến “con người”, và cảm thấy mỗi ngày trôi qua, người ta bị cảm xúc đối với điều này, điều khác, người này, người khác chi phối mất, đến nỗi quên hẳn bản thân mình, quên hẳn việc quay vào bên trong chính mình. Thế giới xung quanh càng hiện đại, càng hào nhoáng, người ta càng dễ bị thu hút, say mê và rồi chìm đắm trong đó, cảm xúc hoàn toàn bị chi phối bởi những điều “ngoại thân” đang xoay vòng vòng, không còn quay lại được nữa, hay đã quên cách quay vào nội tâm mình để suy xét. Mình nghĩ, đối với mỗi người, bản thân mình nên quan trọng hơn những điều “xoay vòng vòng” đó. Lâu lâu quay vào đối diện với chính mình, lắng lòng lại, cũng giống như đang tự chăm sóc cho “nội tâm” vậy, dần dần sẽ cảm thấy dễ chịu, thanh thản, và được “đong đầy”, vì mỗi khi người ta để cảm xúc, suy nghĩ bị chi phối quá nhiều, là lúc cảm thấy mình cạn kiệt nhất. 

Mà cũng nhờ “lục lạo” đó, mình xem lại bộ anime mà mình thích nhất. Mình xem cách đây cũng khá lâu rồi, lại thêm trí nhớ không tốt lắm, nên xem lại vẫn có chỗ cảm thấy đúng là đã quên hoàn toàn. Xem đi xem lại thế nào vẫn cảm thấy rất thích, cách dẫn dắt hay, và cũng có nhiều triết lý rất thấm thía ^^ [chỉ nhớ được một trong số các câu mình tâm đắc: “con người không cần có đôi mắt cũng có thể khóc được”, tự nhủ cố nhớ thêm… ]. Thói quen của mình khi đọc hay xem gì mà có điều tâm đắc là luôn muốn đọc, xem lại lần nữa, cho đến khi những điều ấy thật sự “thẩm thấu” vào nội tâm, hờ hờ. @__@ [mà với trí nhớ “siêu phàm” của mình thì điều này hơi khó hơn với người khác! Hờ hờ…]


Viết tùm lum tà la, mình thấy mình “tự kỉ” dữ lắm rồi, phải đi chơi vòng vòng ra ngoài mới được… Còn bộ anime ấy, Mushishi, mình nghĩ ai thích thể loại này nên xem... 



thật ra khi những suy nghĩ này trôi qua, mình nghĩ nó đều gom lại trong một câu của “lão tiền bối”: “Diện bích thiền tâm”

Tuesday, April 3, 2012

"Người ở bên trời, ta ở đây..." (*)




Dạo này mức tính thời gian của mình dần hình thành thói quen “mười hai tiếng”. Nghĩa là mỗi ngày trôi qua theo kiểu “mười hai giờ trưa, mười hai giờ khuya, mười hai giờ trưa, mười hai giờ khuya…” Chỉ sợ đến khi đã quá quen rồi thì muốn bỏ cũng không được [mà cái chính là không muốn bỏ ]…

Có một lần vì cố cắt quả chanh đã khô mà mình bị trượt tay và cắt ngón tay đứt một đường rất sâu, đến hơn cả tháng sau mới lành. Một khoảng thời gian lâu sau đó mình không dám cầm đến dao, vì con dao lần đó cắt vào lòng mình nỗi sợ hãi còn khó lành hơn vết thương trên ngón tay. Có lẽ tâm trạng hiện giờ của mình cũng như vậy…


Khi bị ai đó làm tổn thương quá lớn, mình có xu hướng quay về “nhà”, những gì ít nhất vẫn thuộc về mình, ôm ấp, nâng niu, cố gắng gìn giữ… Nhiều người hỏi vì sao không “phản ứng” lại như cách thông thường người ta vẫn làm đối với ai-đó-làm-mình-tổn-thương. Mình cũng không hiểu, giống như đó là phản xạ rồi. Có lẽ mình sợ trong lúc sơ suất nào đó, lại đánh rơi mất điều mình đang nắm giữ, những điều thân thương còn lại, nên mình không cố gắng khiến người khác cũng “nếm” cái vị đắng cay đó… Mình chỉ cố gắng tự “chạy chữa” vết thương, mặc dù việc đó không mấy khi hiệu quả, nhất là đối với những vết thương quá lớn.


Mà dù gặp chuyện gì, mình từ từ rồi cũng ổn, hay ít nhất có vẻ ngoài như vậy, vì mình vốn thích lạc quan, giống như ánh nắng ban mai không thể nào tắt đối với cuộc đời. Cảm giác thường trực ở mình là vui vẻ [trừ những lúc quá ủ ê, hô hô], nên nhất định “một ngày nào đó” không nhanh thì chậm, không quá ngắn thì quá dài, mình sẽ lại cười tươi… [mặc định rằng mình cười trông xinh!]


Trải qua vài ngày mưa bão, cái nắng gay gắt mùa hè chợt trở nên ấm áp dịu dàng. Người ta thường không thấy được những gì quá gần, những điều bên cạnh mình không hiểu rằng quý giá. Lúc lãng quên như vậy, thường sẽ có chút “sóng gió” xảy đến, để khi đã qua, họ sẽ nhận ra những điều bên cạnh mình với bản chất vốn có của nó, là rất quý giá và ý nghĩa. [Thật ra có vài lần sau chuyến phiêu lưu mỏi mệt, mình quay về chỉ thấy xác xơ, trơ trọi, lại vùi đầu vào nức nở, những gì có được chỉ là tổn thương…]

Người ta hay nói “bằng lòng với hiện tại là hạnh phúc”. Thật ra có những lúc bản thân đã chấp nhận những gì mình đang có, chấp nhận tình trạng hiện tại của mình, nhưng cuộc sống dường như vẫn cố “rút bớt” những-điều-đang-có ấy. Lúc ấy có lẽ nên hiểu rằng bản thân có điều cần thay đổi, và bài học xảy đến để người ta có thể nhận thức được và hoàn thiện mình hơn. Nhiều lúc lại “phản tác dụng”, những trắc trở nối tiếp nhau lại khiến người ta có xu hướng phẫn chí, và trượt dài, nghĩa là người ấy đã bỏ cuộc. Vì “người muốn đi thì số phận dẫn đi, người không muốn đi thì số phận kéo lê”, dù gì cũng phải luôn tiến về phía trước, nên với niềm kiêu hãnh của mình, phải cố gắng “làm chủ” số phận của mình, dù sóng gió thế nào cũng phải cố gắng vượt qua, nếu không, bị “kéo lê” như vậy không phải là rất thê thảm sao?! [rách hết quần áo, mất công tốn tiền mua lại ]
Lảm nhảm như vậy, không bia, không café, vậy hôm nay mình “xỉn” yogurt rồi! [làm một hơi hai hũ yogurt quậy với đá 





(*): thơ Huy Cận






vẫn muốn là một đứa trẻ ngoan luôn hiểu chuyện, chỉ là nước mắt không thể ngừng rơi...