Thursday, February 23, 2012

Nhí rất buồn, Nhí nào có tội gì đâu...



                                  Thằng Nhí nhà mình lúc còn "an nhiên tự tại" 




Thằng Nhí nhà mình lớn rồi, hay quậy phá lung tung và hay "giành lãnh thổ" với mèo đực khác. Bởi vậy ngày tối gì hễ thấy thằng Bi với thằng Bo lảng vảng là y như rằng xách... móng rượt. Thằng Bi với thằng Bo sợ chạy la ý ới, cuộc sống thiệt là náo động!


Hôm rồi có vợ chồng anh kia vì nhà giải tỏa mà phải mang ổ mèo nhà ảnh đi rao khắp cùng đường cuối ngõ xem có ai nuôi không. Ảnh mang đi vòng vòng khắp quận 1, quận 3, vào đến con đường nhỏ tí rí khu nhà mình, gặp chị quen với mẹ mình (chị ấy là chuyên gia mang mèo lang thang cơ nhỡ vào nhà mình nuôi, hự!), đoạn kết là anh ấy chở bốn mẹ con nhà mèo vàng vằn vện, có một thằng đen trắng lọt sổ vào nhà mình. Thằng Nhí nhà mình, đang độ "hung hăng  thì", vừa thấy tụi nhỏ là bay ra cắn, cạp, đạp, nghiến... làm mẹ con nhà nó hoảng sợ chạy tứ tán, gọi là "gia đình li tán". Con mèo mẹ thì chạy tuốt luốt lên gác (ghê hông, mới vô nhà người ta lần đầu), hai con mèo con thì chạy vô gầm tủ, còn một con nữa chạy qua nhà hàng xóm chui vô kẹt (cảnh này làm mình tưởng tượng lại lúc trước mèo nhà mình bị chó rượt cắn thủng bụng ). Thằng Nhí lãnh án là bị cột lại dưới gầm máy may, ăn, ngủ, ị, thư giãn, giải trí, chơi trò chơi... tại chỗ. Đến đoạn này lại nhớ, nhớ năm xưa, thằng Nhí lẽo đẽo theo chọc thằng Đen để nó "quạu" lên đánh không thương tiếc. Mà ngặt nỗi thằng Nhí nổi tiếng lì, cứ lẽo đẽo "nheo nheo" hoài đến nỗi hễ thấy mặt là thằng Đen đánh, riết mẹ mình chịu không nổi phải cột thằng Đen vào gầm bàn, suốt đời trói buộc.  Bởi vậy, lúc mới thấy thằng Nhí bị cột, câu nói đầu tiên của mọi người trong nhà mình là "Bây giờ mày nếm mùi bị cột giống bác Đen nha Nhí!". Mà thằng Đen nhà mình bị cột cũng là do thằng Nhí gieo tiếng oán đấy thôi!  

Sau khi thằng Nhí bị cột được hai hôm thì gia đình mèo kia mới "đoàn tụ", thằng nhóc ở nhà hàng xóm chạy về, bà mẹ trên gác cũng xuống tìm con, gom lại một tụ, nom tụi nó luẩn quẩn theo chân bà mẹ, bú, nằm chồng lên nhau ngủ... cũng ra dáng gia đình lắm...

Có điều thằng Bi và thằng Bo ban đầu thấy gia đình tụi nó lạ lẫm cũng đâm hằn học, muốn làm ma cũ, gặp đứa nào cũng gầm ghè "dằn mặt", cả đám đều sợ. Sang hôm sau thì bà mẹ mèo nhỏ con đó gặp thằng Bi hay thằng Bo gì cũng rượt đánh, khung cảnh náo nhiệt chẳng kém lúc tụi nó bị thằng Nhí rượt! Mẹ mình bảo cho đáng đời tụi nó, gieo nhân gặt quả ngay lập tức!    Còn mình thì thấy mèo mẹ đó giống y chang chị Dậu, thiệt là "tức nước vỡ bờ" mà!  Mà cũng từ đó mình đặt cho mèo mẹ đó tên là Bà Chằng Lửa.

Thằng Bi và thằng Bo bị rượt vài lần hết dám xuống nhà dưới, ngày ngày an phận ở trên gác, đi ra đi vào ngoài vườn, đào cây ngắm lá, tắm nắng lim dim..., nói chung quanh đi quẩn lại cũng là từ ban công vườn cây vào đến đầu cầu thang là hết. Ngặt một nỗi, có ăn phải có ị, thằng Bi và thằng Bo xưa nay vẫn ngoan nết là vào nhà tắm để giải tỏa nỗi niềm, giờ không gan nào dám bước xuống nên đành tìm vùng đất hứa trên gác luôn. Nhà mình thêm nỗi khổ lặng thầm này... Nhưng sau khi "làm tùm lum" bị phạt vài lần thì giờ thằng Bi và thằng Bo đã biết đường "suy nghĩ", không dám liều mình làm bậy nữa, nhà mình cũng đỡ một phần "nhọc nhằn hương sắc" lắm ru!

Bây giờ khung cảnh đàn mèo nên thơ ở nhà mình như vầy: thằng Nhí nằm bẹp dí như con chí trong gầm máy may, luôn mồm kêu than trách móc; mấy mẹ con Bà Chằng thì chạy nhảy nô đùa leo trèo ăn ngủ thoải mái rất chi là cuộc đời tươi đẹp; thằng Bi và thằng Bo đi ra đi vào trên gác, khi nào buồn tủi quá thì cất tiếng nheo nheo, khắc có người "bê" tụi nó xuống bỏ vào nhà tắm, đóng cửa lại, khi nào "hành sự mỹ mãn" thì lại "nheo nheo" để được mở cửa "phóng sanh" lên gác. (cơ mà tụi nó được "bê lên bê xuống" chừng hai lần thì giờ khi "buồn" cũng tự len lén leo xuống, miễn là không gặp Bà Chằng là được,  thiệt là "hoan hỉ"!)

Kể từ đó đến nay, mỗi lần đi làm về nghe tiếng thằng Nhí kêu khóc thì mình "dịch" ra là "Nhí rất buồn, Nhí nào có tội gì đâu..."    

 Mọi điều  về anh chị kia và đàn mèo lúc "ban sơ" đều là mình nghe mẹ kể lại. Cứ vài hôm lại nghe mẹ bảo,"Lúc sáng anh chị đó lại ghé thăm đàn mèo, còn mang cho nó xúc xích nữa..." Mà đến giờ mình vẫn thắc mắc, không hiểu sao anh chị đó lại cho bà mẹ mèo nhỏ con kia ăn thực phẩm dành cho chó nhỉ?!
À quên nữa, có ai muốn nuôi mèo thì cho C biết nhé!