Wednesday, January 1, 2014

Đi đến đâu và viết

Ôm trong đầu mớ bòng bong và đi du lịch.

Vì những cảm nhận là của riêng mình, không cất nơi nào khác bộ não nhỏ nhiều ngăn, nên đi đâu cũng được, làm gì cũng được, khi muốn chỉ cần viết xuống là xong. Vậy là có thể vừa đi du lịch, thỏa ý thích đi khắp nơi, vừa có thể làm việc, viết lách. Công việc nghe lý tưởng thật, đáng yêu thật, và thoải mái thật.
Rồi chuyện gì sẽ xảy ra khi đến lúc phải viết mà không thể viết vì câu chữ trong đầu đột ngột biến đâu mất, giống như chuyến du lịch này "lỡ" để quên hành lý quan trọng ở nhà?

Vậy thì lúc đó hoặc đi kiếm cho mình "hành lý" mới tương tự, hoặc cố gắng quay về để tìm lại "hành lý" đã bỏ quên đâu đó...

Dù sao, làm người đi dường như đỡ vất vả. Sau ngần ấy năm trong tư tưởng đợi chờ, đầu óc mình rốt cuộc cũng đến hạn. Giờ chỉ muốn trong mọi hoàn cảnh, mình là người bước đi, có ai ở "vai" chờ đợi hay không cũng kệ. Vì ít nhất, bước đi rồi tiếp nhận những điều mới mẻ cũng an ủi phần nào nếu người ra đi ấy có chút nao lòng, không đến nỗi "ôm ấp" hoài nỗi niềm như kẻ mộng du suốt ngày này sang tháng khác... Thêm nữa, cảm giác dần dần bị lần lượt người này đến người khác rời bỏ mà không biết lý do thật sự khó chịu. Cho đến một ngày tự nhiên cảm thấy bên cạnh không còn ai, và tự nhiên hóa thành không cần ai cả, chỉ muốn mọi người đều tránh xa mình ra...

"Con người không thể sống cô độc", nghĩa là cho dù cảm giác "ruồng bỏ mọi người" có mãnh liệt và chiếm lĩnh đầu óc nhiều thế nào, bên cạnh họ vẫn luôn có người khác quan tâm, không người này thì người khác, ở thời điểm này hay thời điểm khác... Như vậy thật may! ^_^