Saturday, November 26, 2011

Lúc buồn em thường làm gì?


Tự nhiên nghe hỏi mà giật mình! Rốt cuộc chỉ ngớ mặt ra cười cười "Em cũng không biết nữa…"



Một ngày đi làm về, buông túi xuống bảo "Hôm qua sinh nhật bé em hả mẹ?" Mẹ giật mình kêu "Quên mất tiêu!" Buồn cười mình lúc sáng chợt nhẩm tính ngày tháng cũng giật mình như vậy, rồi khi nhắn cho chị bả cũng giật mình như vậy. Đúng lúc bé em trên gác lò dò đi xuống, mẹ gọi lại "Hôm qua sinh nhật con đó, con có nhớ không?" Bé em buột miệng như phản xạ "Mua bánh kem cho con đi!" Mình tự nhủ không biết nó như mình có đòi mua bánh không, mà chắc là không đâu, chắc nó cũng nghĩ như mình... Cười cười mà lòng không biết nên buồn hay vui…

Lâu lâu nhìn em…
Tự nhiên nức nở, muốn hỏi em buồn gì mà khóc dữ vậy?
Lại có gì vui mà ha hả cười, kể chị nghe đặng cười chung được không?
Lại nhìn em, chẳng biết như chị mới là bình thường, hay rồ dại đây em, mà cứ lùi lũi bon chen, bươn bả ngày này qua tháng nọ, mồ hôi mục hết bao nhiêu áo rồi, thay bao nhiêu lần rồi, mà vẫn còn lùi lũi, chẳng có tiến bộ gì dù chỉ để làm vui câu chuyện với bạn bè lâu ngày gặp lại. Chẳng được như em, ít nhất cũng “lên vài kg” làm vui, mà em thì lúc nào cũng có hơn cái “ít nhất” ấy để kể cả.
Em như chị, hẳn tự nhẩm tính, và la um lên "Sinh nhật em rồi!" chứ chẳng đến qua ngày rồi mặc ai chợt nhớ, chợt quên… Mà như chị, cũng chẳng có gì đáng vui, vậy như em, có gì không tốt?
Lâu lâu mình hay nhớ lại lời của Jean:
Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay. Chẳng có ai giơ tay cả. 
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó, như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần. 
Tôi có tới hai ngày tận thế. 
Rồi cười một mình bảo, mình có đáng nói gì…
Ước gì… không rõ…



Thursday, November 17, 2011

Đơn sơ một mảnh xám mây trời







Nhung nhớ bỗng chốc ùa về tràn ngập
chẳng biết phải làm sao, ngỡ ngàng chết lặng
Đành đứng yên để mặc những nỗi niềm thổn thức
Chợt nghe tha thiết, chợt thấy u sầu
Như vỏ sò khô khốc trên bờ cát, mặc sóng biển đẩy đưa
Xúc cảm vô chừng, bất định
tâm hồn ngơ ngác, xanh xao
Nghe khóe mắt cay xè mà chẳng khóc
Niềm riêng giấu kín chỉ tự nói với lòng
Quá khứ chôn chặt vẫn đến ngày thức dậy
Là ta quá mong manh?



Saturday, November 5, 2011

Vừa mưa xong





Mỗi lần vậy lại nhớ hương hoa sứ. Chỉ một khắc tình cờ rẽ vào đoạn đường ngập hương hoa khi trời vừa dứt mưa là tất cả từ cảm giác đến khung cảnh lúc ấy đã khắc sâu vào kí ức rồi. 

Bước ra ngoài khi tối muộn, mọi thứ còn ướt sũng, nhưng mưa chẳng thấy. Cảm giác bâng khuâng gì đâu, như vừa lỡ dịp gặp người muốn gặp... Rồi hương hoa sứ cũ kia lại dậy lên trong lòng, trông mặt đường loáng nước mà mông lung nghĩ ngợi, ngó nghiêng tìm kiếm mong thấy một nhành hoa. 

"Phút giây trở thành vĩnh cửu", hoa sứ từ nhỏ đã quen mùi, vậy mà vào lúc vạn vật còn đẫm nước mưa, tự nhiên trong lòng hóa sững sờ. Hương hoa mang mình quay vào chính mình, mang sự tinh tế trong lòng ra trước mắt, như chỉ bảo điều gì thật rõ, thật đắt. Choáng ngợp, giữa không gian vừa nhỏ bé, vừa mênh mông, cả người chỉ ngây ra cho các giác quan thưởng thức bữa tiệc bất ngờ, chóng vánh, mà dư âm còn đến tận ngàn sau... 

Bởi vậy, mỗi lần mưa xong lại nghe nhung nhớ...

Thursday, November 3, 2011

Nắng gió xa xôi


 
Em ngồi nghe nắng rỉ rả khúc giao mùa. Không gian vàng rơm rạ, em hoe mái tóc thơ. Em yêu buổi trưa hè oi ả, tan trường về còn nấn ná, muốn ôm cả bầu trời đỏ rực hoa phượng vào tâm trí, để rời xa vẫn được nghe tiếng bạn bè.
Mùa này, em không còn loanh quanh con đường làng, không hái hoa, ngắt lá giả vờ bán buôn, em lênh đênh phố. Phố không mát rượi cho em chân trần tung tăng, không yên ả, êm đềm cùng nắng gió, mà lặng lẽ giấu những nỗi niềm, tư lự vào trong để vẻ ngoài như đơn lạnh. Em vui vẻ, nô đùa với đồng mênh mông tầm mắt, với nhánh cỏ may thơm nắng, nhưng bị cuốn hút bởi trầm tư phố. Nắng bên phố cũng dường biết ưu tư. Em lạ lẫm đưa bàn tay hứng giọt nắng nhỏ nhoi qua kẽ lá. Bên phố, nắng không ồ ạt, rộn ràng, không phủ không gian vàng rực mà khe khẽ ru lời lặng lẽ. Em giữ lòng cố lắng nghe…
Có lẽ nắng cũng như em, đã đổi khác theo từng bước chân đến phố. Rồi giờ em cùng nắng lại chào nhau như vừa bắt đầu: “Chào người bạn mới quen!”


Wednesday, November 2, 2011

Trời xanh, mây trắng, nắng lung linh...


Hôm nay đi lang thang tình cờ nhặt được vài dòng kí ức. Mỉm cười, mông lung nhớ lại, tuy không rõ rệt, kỉ niệm lúc ấy, ngồ ngộ...

Ừ, cũng có lúc mình không còn là mình đến độ quên mất bản thân vốn dĩ thế nào. Thật may có nơi vô tình cất giữ, để bất chợt ghé lại, ta tìm được một chút ta... 


And feeling of present:
"Ya, I feel safe and warm, always, no need to know everywhere I go, everything I do; 'Cause of knowing you are there, always there, give your hand, be right here when I need, raise your voice when I call; Set my trust in you so deep... Thank you!"


Chưa từng nghĩ nơi đó sẽ có lúc khiến mình hoài niệm, như lúc này đây... ta tìm thấy một chút gì thuộc về mình, vẫn ở đấy, như chưa bao giờ suy suyển...