Tự nhiên nghe hỏi mà giật mình! Rốt cuộc chỉ ngớ mặt ra cười cười "Em cũng không biết nữa…"
Một ngày đi làm về, buông túi xuống bảo "Hôm qua sinh nhật bé em hả mẹ?" Mẹ giật mình kêu "Quên mất tiêu!" Buồn cười mình lúc sáng chợt nhẩm tính ngày tháng cũng giật mình như vậy, rồi khi nhắn cho chị bả cũng giật mình như vậy. Đúng lúc bé em trên gác lò dò đi xuống, mẹ gọi lại "Hôm qua sinh nhật con đó, con có nhớ không?" Bé em buột miệng như phản xạ "Mua bánh kem cho con đi!" Mình tự nhủ không biết nó như mình có đòi mua bánh không, mà chắc là không đâu, chắc nó cũng nghĩ như mình... Cười cười mà lòng không biết nên buồn hay vui…
Lâu lâu nhìn em…
Tự nhiên nức nở, muốn hỏi em buồn gì mà khóc dữ vậy?
Lại có gì vui mà ha hả cười, kể chị nghe đặng cười chung được không?
Lại nhìn em, chẳng biết như chị mới là bình thường, hay rồ dại đây em, mà cứ lùi lũi bon chen, bươn bả ngày này qua tháng nọ, mồ hôi mục hết bao nhiêu áo rồi, thay bao nhiêu lần rồi, mà vẫn còn lùi lũi, chẳng có tiến bộ gì dù chỉ để làm vui câu chuyện với bạn bè lâu ngày gặp lại. Chẳng được như em, ít nhất cũng “lên vài kg” làm vui, mà em thì lúc nào cũng có hơn cái “ít nhất” ấy để kể cả.
Em như chị, hẳn tự nhẩm tính, và la um lên "Sinh nhật em rồi!" chứ chẳng đến qua ngày rồi mặc ai chợt nhớ, chợt quên… Mà như chị, cũng chẳng có gì đáng vui, vậy như em, có gì không tốt?
…
Lâu lâu mình hay nhớ lại lời của Jean:
Những ai chưa từng sợ có một đứa con bất thường hãy giơ tay. Chẳng có ai giơ tay cả.
Mọi người đều nghĩ đến chuyện đó, như nghĩ đến một trận động đất, như nghĩ đến ngày tận thế, thứ gì đó chỉ xảy ra một lần.
Tôi có tới hai ngày tận thế.
…
Rồi cười một mình bảo, mình có đáng nói gì…
Ước gì… không rõ…