Wednesday, October 3, 2018

Gửi người yêu dấu

Hôm nay một người bạn bày tỏ với em nỗi buồn li biệt. Nó sắp đi du học, còn không chắc có về không. Nó kêu em ở lại bảo trọng, trong khi em còn chưa nói nó sang nơi đất khách quê người thì nên biết chăm sóc mình. Ngược đời ghê nhỉ. Vì nó bảo lo cho em lắm. Rồi được thể thì nó cứ kể lể lan man rằng biết ơn lắm khi được gặp em, rằng phải chi hai đứa có thể đến được với nhau, rằng nhìn em cô độc vậy hoài nó không đành, sau lại bảo rằng thương em lắm...

Nó nói nhiều về những yêu thương, buồn tủi, lưu luyến, nhớ nhung đến nỗi em còn tưởng nó lại uống say rồi. Đã lâu lắm rồi không thấy nó sướt mướt như vậy, kể từ lúc nó bị người ta từ chối. Có thể nó cứ nghĩ đến lúc sắp đi nhiều quá, thành ra cả nghĩ, thành ra miên man...

Nhìn dáng vẻ đứa bạn như vậy, em không đồng cảm gì nhiều, vì em mải nghĩ đến anh. Ngày biết anh sẽ sang nước ngoài định cư, em cũng nghĩ nhiều như vậy. À không, có lẽ nhiều hơn như vậy.

Em đã tưởng tượng rất nhiều về ngày anh đi. Ban đầu, em nghĩ mình sẽ ra sân bay tiễn anh như thế nào, ôm anh như thế nào, bảo anh hãy chờ em. Rồi em nghĩ đến những kế hoạch, mình sẽ làm gì, sẽ cố gắng ra sao để có ngày được cùng anh sánh bước, như lúc đó, em vẫn còn bên anh. Em mường tượng phản ứng cảm động của anh khi em bàn về tương lai, về việc em sẽ cố gắng, sẽ quyết tâm như thế nào để biến giấc mơ của hai đứa thành thật. Em nghĩ đến việc chia sẻ cùng anh những khó khăn của người dân nhập cư, động viên và ủng hộ anh trong mọi hoàn cảnh...

Càng gần đến ngày anh đi, em càng như bị ám ảnh bởi những dự tính tương lai. Em vừa sợ sẽ thành trở ngại cho anh, vừa tự động viên mình cố gắng để vượt qua. Mà em không nhận ra rằng tất cả chỉ là cảm nghĩ của một mình em mà thôi.

Ngày đó, em nghĩ trăm ngàn cách chào tạm biệt, cũng không nghĩ ra được cách nào giống với cách mà anh quyết định để xa em. Em ở bên anh chưa từng nghĩ anh không tốt, hay làm gì hổ thẹn với anh. Em luôn cố gắng dành cho anh điều tốt đẹp nhất mà em có thể làm được. Mà đến cuối cùng, anh của em lại chọn cách buông ra những lời nhiếc mắng tồi tệ nhất để đẩy em rời xa anh.

Em không thể hiểu được đâu, rằng em đã sai với anh điều gì. Em cũng không hiểu được anh rốt cuộc là lo sợ, không đủ tự tin, hay anh thực sự căm ghét em. Em chỉ thấy được một điều rằng khi anh đã đơn phương quyết định cách chúng ta rời xa nhau như vậy, nghĩa là em không còn tương lai nào cùng anh cả.

Đứa bạn em sướt mướt khi sắp tạm chia tay một thời gian theo cái kiểu em đã từng mường tượng khi sắp xa anh. Nó khiến em hình dung đó là chính mình, đang nhõng nhẽo đòi anh ở lại, đòi anh đỗ dành cho nỗi sợ phải xa anh đang ngày một lớn trong em.

Rồi em chợt nghĩ, thật ra, cho dù yêu thương không được hồi đáp, thì chí ít khi được nói ra vẫn là hạnh phúc, cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa...

Em nhận ra như vậy sau ngần ấy thời gian chờ đợi, dù biết anh không thể quay về. Và em không bao giờ thốt được nên lời, dù là với ai đi chăng nữa, rằng em nhớ anh rất nhiều...

Saturday, April 14, 2018

Côn Minh - Đại Lý - Lệ Giang

Cứ chờ đợi trong thinh lặng cũng không phải cách mà. Cũng không hiểu vì cớ gì em lại chờ đợi, Chẳng phải anh đã chọn lặng im sao, em mong chờ gì đây?!

Rồi một ngày em cũng lấy đủ sức để đi. Muốn thử rời anh một chút, muốn bỏ đi cho quên một chút.

Đi xa như vậy, bận rộn, cực nhọc như vậy, ngồi xe cả ngày, mệt như vậy, rốt cuộc các khoảng thời gian trống lại đều dành nhớ anh. Cho dù là ăn hay ngủ, leo núi hay ngắm sông hồ, chỉ là đều dành nỗi lòng thầm trò chuyện cùng anh. Em cứ bần thần như vậy dù biết rõ không có tác dụng gì, vì căn bản anh không hề biết. Em vì cớ gì cứ cố chấp mong chờ anh?! Đến giấc mộng cũng thấy nắm lấy bàn tay anh, để giữa đêm thức giấc ở đất khách quê người mà rơi lệ.

Mong một ngày anh có thể thấu hiểu những giày vò này. Mà lại sợ có một ngày anh biết đến, sẽ nhìn em theo kiểu nào đây...

Cảnh đẹp bao nhiêu, em cũng không buồn ghi lại, chỉ bởi vô thức nhận biết một điều, là không thể cùng anh sẻ chia. Đường xa bao nhiêu, em đang làm gì, anh đều chẳng biết. Câu hỏi thường trực là anh có muốn biết không, anh có nhớ em như em đang nhớ anh không...

Sẽ dài thêm bao nhiêu, khoảng thời gian mà em nhung nhớ như vậy. Thế gian này thật lạnh lẽo, thật vắng lặng, chỉ vì giữa bao người xung quanh, em không thể tìm thấy anh; chỉ vì lang thang trên các nẻo đường, chứng kiến bao nhiêu điều hay và lạ, mà em không thể sẻ chia điều gì cùng anh. Không thể sẻ chia cùng anh, chỉ như vậy thôi, em làm gì cũng thấy vô nghĩa. Đi trọn một chuyến dài, lúc về phát hiện quả nhiên em chẳng cảm nhận được gì, chẳng lưu lại được gì, chỉ mang trong lòng nặng trĩu nỗi đau đáu về anh. Lại nặng thêm một khoảng đau lòng, vì điều hiển nhiên là anh không hề tìm kiếm em, dù là bao nhiêu ngày trôi qua.

Anh có bao giờ cảm nhận về em như em hay nghĩ về anh không?

Em đến bao giờ sẽ bình thản được để vững vàng ngẩng cao đầu mà bước tiếp đây?