Sunday, June 1, 2014

Mình như nỗi cô đơn

Từ lúc nào trong cuộc phiêu lưu, ta nhận ra đang chia sẻ nỗi cô đơn của một người đang yêu đơn phương một người khác?
Đó là khi ta vẫn nghe người ấy kể về câu chuyện tình cảm của mình dành cho một người mà không được đáp lại với tâm trạng cảm thông sâu sắc, giống như chính mình là người đơn phương...
Đó là lúc ta cầm trên tay những chiếc vòng tay người ấy "cướp" được của một người rồi quyết định "cướp" lại một chiếc, và thấy mình luôn giữ nó như người ấy cố giữ lấy mối tương tư trong lòng... Đó là những lần nhìn thấu được ánh mắt, cử chỉ của người ấy trao cho một người, mà cử chỉ nào, ánh mắt nào cũng đong đầy yêu dấu, rồi có cảm giác của người đang soi gương, tự cảm nhận chính mình...
Đó là viễn ảnh rõ ràng như thể đang chứng kiến khi nghe kể lại những lần đi gặp một người, và nghe tiếng tim mình đập theo nhịp cảm xúc của người ấy khoảnh khắc đó...
Có lẽ chỉ trái tim ta hiểu rõ nhất vì sao lại như sống cùng cảm giác với người ấy trong tâm trạng yêu đơn phương một người...


Lạc vào thế giới khác
Thấy mình cô đơn vô cùng
Khi người mình yêu đã ở chân trời lạ
Thấy nỗi nhớ chất chồng như tự ngàn năm...